Đặc san Tri thức và Cuộc sống Xuân Giáp Thìn 2024

97 TRI THỨC & CUỘC SỐNG XUÂN GIÁP THÌN 2024 cành vào tầng nhà trầm mặc đang đỏ lá, lặng lẽ trút xuống những chiếc lá to hơn bàn tay, xao xác lối đi về. Tôi lao đao đi tìm tiếng dương cầm nào đó mà mình từng mơ mộng trong cảnh sắc mùa đông, từng hiện hữu trong bài hát của nhạc sĩ Phú Quang: “Mùa đông năm ấy/ Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ...”. Chợt thấy những tín hiệu của mùa xuân lập lòe trong ba sáu phố phường. Những cửa hiệu ở phố Hàng Mã rực rỡ sắc giấy đỏ, treo đầy vật dụng trang hoàng nhà cửa ngày xuân đến. Những chiếc xe chở đầy hoa trên phố Phan Đình Phùng như chở cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Trên gánh hàng hoa ấy, những cành tuyết mai của mùa xuân sang đất Bắc đã có mặt, lấm tấm loài hoa trắng tinh khôi chen giữa lộc xanh non biêng biếc. Phố đẹp, hoa thơm, những người bán hàng khuôn mặt phảng phất nét vất vả tảo tần cũng đẹp vô ngần như bước ra từ tranh vẽ... Phố giao mùa. Sông Hồng đẹp như giấc mơ! Tôi nhớ một sáng đông lạnh đứng trên cầu Long Biên nhìn về phía bãi giữa vườn chuối xanh um, nhìn sang Gia Lâm bờ bãi cũng tư lự trong màn sương mỏng. Chiếc cầu phát ra những âm thanh rất đặc trưng mỗi khi dòng xe chạy vội qua cầu, mà tôi gọi đó là tiếng vang từ lịch sử. Tôi nhìn xuống sông Hồng. Có lần, tôi hỏi bạn: “Sông Hồng đẹp như thế! Trữ tình đến thế! Bình yên như tấm lụa mềm... Cớ sao trong những tài liệu tôi đọc được, các nhà nghiên cứu lại bảo rằng Hồng Hà hung hãn?”. Bạn cười: “Đó là sông Hồng chưa vào mùa lũ. Thời điểm đó, nước sông đỏ quạch, trông đáng sợ vô cùng”. Tôi không biết mùa mưa lũ dòng sông ấy đáng sợ như thế nào, nhưng trong khoảnh khắc đứng giữa cầu Long Biên nhìn dòng nước trôi, tôi thấy sông hiền như mùa xuân, đẹp như bức tranh thuỷ mặc. Tôi cứ mải mê nhìn dòng sông mà quên mất ngọn gió lạnh đang lùa ngang qua đồng bằng chiêm trũng sông Hồng. Bất giác, tôi ngâm mấy dòng thơ mà thuở nào Bằng Việt đã ca ngợi dòng sông, ca ngợi Hà Thành: “Sông Hồng ơi! Dông bão chẳng thay màu/ Rùa thần thoại vẫn nhô lưng đội tháp/ Chùa Một Cột đổ trên đầu giặc Pháp/ Lại nở xòe trọn vẹn đoá hoa sen...”. Từ mảnh đất miền Nam xa xôi, tôi về Hà Nội giữa những ngày mùa đông mà nghe đâu đó hương thơm nồng của mùa xuân quyến rũ. Tôi ngồi giữa phố một sớm mai bừng tỉnh giấc, đi lang thang ven Hồ Tây mùa này vắng một sắc sen... tự thấy lòng mình thanh tĩnh và thêm yêu thủ đô của Tổ quốc mến thương mình! Mùa đông - mùa cuối cùng trong năm thăng trầm, biến động và yên bình, cũng là khoảnh khắc chuyển giao tinh vi sang mùa xuân rộn rã. Tôi loáng thoáng nghe trong tiếng nói, câu chuyện của những người đi lại ven Hồ Tây là chuyện tỉa củ thuỷ tiên đón Tết, chuyện mua bánh oản cúng gia tiên, đi lễ chùa, vào vườn đào Nhật Tân gần bãi bồi sông Hồng chọn lấy những gốc đào to và đẹp nhất để sớm mùa xuân hoa nở lung linh một góc nhà... Tim tôi bồi hồi, nôn nao khó tả. Hà Nội đông sang mà cứ ngỡ xuân về. Mà dù là đông hay xuân, Hà Nội mùa nào cũng đẹp. Hà Nội phố của ta ơi! Những sắc hoa thơm trên Phố Phan Đình Phùng. Chè thơm và bánh nhãn một sớm đông

RkJQdWJsaXNoZXIy MTYzNTY5OA==